Sunday, February 7, 2010

Tết Nguyên Đán ở HOÀ LAN : Đêm hội ngộ mùa Xuân Canh Dần 2010























Tết Nguyên Đán ở HOÀ LAN : Đêm hội ngộ mùa Xuân Canh Dần 2010

Cội mai già vàng rực một góc sân khấu, nhạc xập xình cùng tiếng hát bay bỗng của ca sĩ, bóng người lướt đi trên sàn nhảy. Ngoài kia mùi bánh tét, bánh chưng xen lẫn các món ăn truyền thống khác. Tất cả tạo ra một bầu không khí tươi vui náo nhiệt của Tết Canh Dần mà Cộng Đồng năm nay tổ chức.

Năm nay Cộng Đồng Việt Nam Tỵ Nạn Cộng Sản tại Hoà Lan (CDVNTNCS/HL) tổ chức hội Xuân thật chu đáo. Chương trình văn nghệ phong phú với những tiếng hát một thời được tuyển chọn, bên cạnh ban nhạc Rạng Đông đã vang danh trong lòng người hâm mộ. Đặc biệt chương trình năm nay có sự hiện diện của vũ đoàn Lạc Hồng đến từ Đan Mạch, đây là vũ đoàn của cộng đồng người Việt tỵ nạn Cộng Sản tại Đan Mạch được mời đến giúp vui cho đồng hương, đã làm cho chương trình văn nghệ thêm phần phong phú. Đó là chưa kể người MC với tài điều khiển chương trình một cách sống động va dí dỏm làm tăng thêm phần hào hứng cho người tham dự.

Anh Tư với nụ cười rạng rỡ nói với tôi: “Bão tuyết như dzầy, tưởng ít người đi, ai dzè lại đông dzui dzữ dzậy”. Đúng như vậy, năm nay thời tiết lạnh, tuyết rơi kéo dài nhiều hơn mọi năm, thế mà BTC không ngờ đồng hương hội tụ về Arnhem với số lượng ngoài dự định.

Tết nhất thì phải đi liền với cái ăn, cái uống. Bên kia cách nhau một làn kính mỏng, trong hàng lang nào là bánh tét, bánh chưng, chè, hột vịt, bánh mì, đồ nhậu ; lại thêm cạnh đó là bàn táp bia và nước ngọt. Đồng hương nếu điều kiện tài chánh cho phép, thì tương đối có đủ sự chọn lựa cho một đêm hội ngộ vui Xuân do CĐ tổ chức. Đó là chưa kể đến hàng phở Cần nổi tiếng năm nào cũng hiện diện, nằm khuất phía trong.

Trong cái không khí ngây ngây, rộn rã tiếng cười đùa của một ngày hội lớn, thế nào ta cũng chợt bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc từ lâu, nay mới gặp. Có gì thú cho bằng lâu ngày gặp lại bạn xưa. Những thăm hỏi về gia đình, sức khỏe, công việc làm ăn, học hành con cái và tùy người để thấy rằng mình lớn thêm một năm hay mình già đi một tuổi… Những em bé chạy nhảy tung tăng, những chàng trai thiếu nữ đang lớn đầy sức sống, bên cạnh những mái đầu bạc. Tất cả tạo nên một bức tranh sống động cho ngày hội Xuân, một năm chỉ có một lần.

Trên đường về nhà, tuyết lại rơi một màu trắng xóa. Nhưng tôi chỉ thấy màu vàng hoa mai trộn lẫn với vườn cải hoa vàng của thời xa xưa tuổi nhỏ, màu đỏ bao lì xì trộn lẫn với màu xác pháo và màu xanh bánh tét trộn lẫn với màu xanh của những cánh đồng lúa non trải dài .. trải dài … để rồi biến thành cái mênh mông của màu tuyết trắng.

Cái gì đã nối kết những hình ảnh màu sắc đó, nếu không phải ta nhớ về quá khứ để nhận ra rằng đời sống hiện tại, tương lai của chúng ta là ở nơi đây. Và cũng để thấy thêm được rằng, nếu người Việt tha hương chúng ta biết tìm đến với nhau, chắc chắn chúng ta sẽ tạo nên một cái Tết quê hương đậm đà, ấm cúng giữa bầu trời băng giá này, phải không bạn.

Nguyễn Liên Hiệp

---